Khi Tần Lãng ôm ta trở lại khách sạn Phong Vân, bên trong kêu loạn, một mảnh ồn ào. Mơ mơ màng màng, ta chỉ phân biệt được tiếng Dao Băng sư tỷ với Tô Nam.
"U Chỉ cô nương." Tần Lãng vừa vào cửa liền kêu to, "Mau đến xem nàng."
"Bạch Thuật? Cuối cùng ngươi đã trở lại!"
"Nhiễm Nhiễm ngươi sao vậy?"
"Tìm được Nhiễm Nhiễm rồi?"
"..."
Khách sạn vốn đã rất ồn ào, nhất thời tiếng người càng làm ồn thêm.
Tần Lãng cúi đầu nói với ta: "Tô Nhiễm mau tỉnh lại, chúng ta đã không sao."
Ta cả người bủn rủn vô lực, quần áo và tóc tai sớm ướt đẫm mồ hôi dính vào thân mình, rất khó chịu, nâng mí mắt lên tựa hồ ảnh hưởng đến toàn kinh mạch. Hình ảnh trước mắt dần dần rõ ràng, U Chỉ, Dao Băng sư tỷ, Tô Nam, Tô Duyên, Lương Gia, Lâu Ý Ý, còn có ba vị sư huynh. Một đám thấy ta bình an trở về, vừa mừng vừa sợ. Hiện tại các nàng vốn đang tụng niệm cùng Tĩnh Từ sư thái mới phải, có lẽ sự mất tích của ta quá chấn động nên các nàng đều ở lại Mang Sơn đợi.
Ta quét một vòng, chỉ không thấy Lâu Huyên đâu. Ta nghĩ chắc không phải hắn đang hẹn hò với Diệp Khuynh Thiên chứ? Đúng hay không thì sao, ta đây đang suy nghĩ cái quái gì vậy, lúc này Diệp Khuynh Thiên hẳn cũng đang niệm kinh ở Mang Sơn. Hơn nữa, cho dù người ta hẹn hò, đâu liên quan gì tới ta, ta đây tò mò làm chi.
Lâu Ý Ý cả kinh nói: "A, không phải nói không thấy Bạch Thuật sao, sao lại hóa thành Tô Nhiễm?"
Dao Băng sư tỷ khinh bỉ trừng nàng, nàng lập tức ngoan ngoãn câm miệng nhưng trên mặt vẫn tràn ngập nghi hoặc, phỏng chừng không tiếp thu được sự thật Bạch Thuật hóa thành Tô Nhiễm.
U Chỉ lại bắt mạch giúp ta, sắc mặt đại biến: "Nguy rồi, nàng bị độc phát!"
"Độc phát gì?" Tô Nam thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Nàng khỏe như vậy sao có thể trúng độc?"
"Việc này..." U Chỉ không tiện mở miệng.
Ta cố nặn ra một nụ cười tươi nhưng cười vậy chắc còn khó coi hơn khóc. Ta tính nói "Thất ca ta không sao", vừa há mồm liền phun ra một đống máu tươi, quả nhiên là loại cảm giác dốc hết tâm huyết.
"Nhiễm Nhiễm!"
"Tô Nhiễm!"
"..."
Tất cả mọi người rất sợ hãi. U Chỉ quyết định thật nhanh: "Mau ôm nàng về phòng!"
Tần Lãng nghe vậy ôm ta chạy lên lầu, lúc đi lên bị chấn động khiến ta ngất đi. Lúc tỉnh lại ta đang nằm trên giường, vẫn là gian phòng ta ở trước kia, bài trí không thay đổi gì. Trong phòng thật im lặng, chỉ có mình U Chỉ canh giữ bên giường.
U Chỉ thấy ta mở mắt, thở dài thật nhẹ nhõm: "Ngươi đã tỉnh, làm ta sợ muốn chết."
"U Chỉ, ngươi nói thật cho ta, ta có thể chết hay không?" Ta ngu ngơ hỏi.
"Đương nhiên sẽ chết."
Câu này của U Chỉ vừa ra khỏi miệng, tim ta rớt lộp bộp, lạnh cả người. Ai ngờ nàng lại nói tiếp: "Là người đều phải chết, ngươi cho ngươi là Đại La thần tiên sao."
"Ý của ngươi là, ta không sao?" Ta vui mừng quá đỗi, từ trên giường ngồi bật dậy, "Thật tốt quá, thật tốt quá, vừa rồi ta bị ngươi hù chết."
U Chỉ thở dài: "Ta chỉ tạm thời áp chế độc trong cơ thể ngươi nhưng nó có thể phát tác bất cứ lúc nào. Bạch Thuật, ngươi theo ta về Y Tiên Cốc đi, chúng ta chờ Tố Nữ về, nàng nhất định có cách."
"Y Tiên Cốc nhàm chán, lúc trước ta đợi một năm, suýt buồn chết. Ngươi cũng nói Tố Nữ tìm được cách chữa trị lập tức sẽ tới tìm chúng ta."
"Nhưng..."
"Được rồi được rồi, y như oán phụ vậy, ta đây không phải chưa chết sao. Ngươi đừng mặt ủ mày chau, xui." Ta tựa vào gối, hệt như đại vương sai bảo nàng, "Ta đói bụng, làm chút gì cho ta ăn đi."
"Ngươi muốn ăn gì?"
"Để xem..." Ta khổ sở suy nghĩ, đáp lời, "Cái gì cũng muốn ăn."
U Chỉ nhún vai, lộ ra biểu tình thật bất đắc dĩ.
Sau khi đóng cửa, ta chậm rãi xuống giường tự rót nước uống. Kỳ thật ta cố ý đuổi U Chỉ đi, muốn yên tĩnh suy nghĩ một mình. Đột nhiên có người nói ngươi sắp chết, bất luận là kẻ nào đều không tiếp thu được chuyện này, huống chi ta rất sợ chết. Ta chỉ có thể hy vọng Tố Nữ nhanh tới cứu mạng nhỏ của ta, sống lâu một ngày hay một ngày.
Đảm bảo lúc hôn mê, U Chỉ từng châm cứu giúp ta, trên lưng nóng bừng, tóc rơi trên vai thật sự khó chịu. Cho tới bây giờ ta mới chú ý, thì ra tóc đã quá dài, như thác nước đổ xuống tận hông.
Ta lấy cây trâm từ ống tay ra, định rẽ tóc vấn lên. Đến trước gương, bỗng thấy bên trong có một quái vật tóc tai bù xù mặt xanh xao, cực kỳ giống nữ quỷ từng miêu tả trong sách.
Ta sợ tới mức ngồi phịch xuống, lớn tiếng thét chói tai: "A —— quỷ —— "
Ta không còn tâm trạng so đo vì sao Lâu Huyên xuất hiện vào lúc này, vội ù té chạy tới, chui đầu vào lòng hắn, vừa giãy vừa kêu: "Có quỷ, có quỷ. Trong gương có quái vật!" Nghĩ đến gương mặt màu xanh thấy trong gương kia, ta liền sởn gai ốc, ôm chặt lấy Lâu Huyên không chịu buông tay.
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao." Lâu Huyên ôm ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, giúp ta thuận khí.
Trên người hắn có hương vị đặc thù, giống vị thuốc lại như không phải, dường như đã từng quen biết, đã từng ngửi thấy ở đâu đó.
Ta hoảng hồn cẩn thận suy nghĩ, mạnh mẽ bừng tỉnh đại ngộ, một phen đẩy hắn ra.
"Nhiễm Nhiễm nàng định làm gì?"
Ta bổ nhào vào trước gương, cơ hồ muốn khóc: "Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy... Mặt ta..."
Buồn cười, quỷ cái gì, quái vật cái gì, người trong gương rõ ràng là ta. Vậy mà ta lại bị chính mình dọa, sợ tới mức mất hồn mất vía, nói năng lung tung. Lâu Huyên chắc thầm cười đến sốc hông. Nhớ lại dáng vẻ uất ức vừa rồi, ta vô cùng xấu hổ, bụm mặt ngồi dưới đất khóc òa, vừa khổ sở vừa bất lực.
"Tại sao có thể như vậy..."
Nhìn qua khe hở, ta thấy Lâu Huyên đi tới, ngồi xổm cạnh ta, hắn ôm ta, an ủi nói: "Không sao, chờ ngươi giải độc sẽ tốt."
"Tránh ra, không cần ngươi quan tâm!" Ta đẩy hắn ra, "Ngươi đến để chê cười ta đi."
Ta vốn được chân truyền từ Lương Gia, mặc dù mình chẳng còn mặt mũi gì khi gặp người ta nhưng cũng không yếu thế hơn đối phương. Ta vừa gạt lệ vừa lớn tiếng: "Lâu Huyên, ngươi đi đi, tìm Diệp Khuynh Thiên đi! Ta mặc kệ ngươi chê cười! Đệ nhất mỹ nhân thích ngươi thì hay lắm sao! Chờ ta giải độc, ta còn đẹp hơn Kinh Hồng Mỹ Nhân nhà các ngươi, đẹp hơn một trăm lần, một ngàn lần!"
Lâu Huyên đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhịn không được phì cười.
"Cười cái gì, có gì buồn cười, ngươi tránh ra cho ta!" Ta đẩy hắn.
Lâu Huyên chẳng những không tránh, ngược lại càng cười càng vui sướng. Hắn đè hai vai ta, nói: "Nhiễm Nhiễm, nàng thật không hổ là Nhiễm Nhiễm, những lời này cũng chỉ có nàng dám nói. Ba năm trước ta gặp nàng, nàng cũng nói y hệt như vậy, nhớ không?"
Lúc này đến lượt ta ngạc nhiên. Ta quên cả khóc, lau nước mắt, ngơ ngác nhìn Lâu Huyên: "Ngươi có phải cũng trúng độc hay không?"
Lâu Huyên nheo mắt: "Ta? Trúng độc?"
Ta gật đầu: "Bằng không sao đầu óc không được tỉnh táo? Mặt ta ra nông nỗi này, ngươi không sợ? Thật khó hiểu."
Ý cười trên mặt Lâu Huyên ngưng lại, thay vào đó là vẻ thành thật, "Nếu sợ như ngươi nói, năm đó cũng đã sợ."
Ta chưa hiểu ý hắn ra sao, người đã bị hắn ôm lên, đặt trên giường. Hắn giúp ta đắp chăn, lại vén mấy sợi tóc tán loạn trên trán, cười gian: "Yên tâm, chờ ngươi khỏe lại, nhất định đẹp hơn Kinh Hồng Mỹ Nhân nhà chúng ta, đẹp hơn một trăm lần, một ngàn lần, ha ha ha."
Hắn sớm biết ta sẽ tức giận, lời còn chưa dứt đã tránh ra, ta thuận tay cầm gối ném về phía hắn, kết quả không trúng, rơi cái bịch xuống đất.
"Cút!" Ta giận đến hôn mê.
Lâu Huyên không chỉ cười to, còn duyên dáng xoay người ngồi xuống ghế, cầm một chén trà trên bàn uống.
Ta tròng mắt lồi ra, A a... Đó là chén nước ta uống dở.
"Ngươi ngươi ngươi..." Ta hụt hơi, "Ngươi, người này sao lại..."
"Con người ta làm sao?"
"Ngươi sao có thể mặt dày như vậy, ta ta ta..." Ta phát điên.
Từ lúc năm tuổi bị đại ca Tô Tuấn chọc giận sôi máu, ta vẫn cho rằng Tô Tuấn là khắc tinh duy nhất trên đời, mặc kệ là cãi nhau hay đánh nhau, ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Nay một khắc tinh khác từ trên trời rơi xuống, Lâu Huyên này không chỉ mặt dày mà da cũng dày, Tô Tuấn còn phải gọi hắn là sư phụ.
Mắt thấy Lâu Huyên không có ý định rời đi, ta đánh cũng không thắng, mắng cũng không xong, đành phải nằm trên giường giả chết, dùng sự trầm mặc bày tỏ sự bất mãn, không đúng, là bất mãn cực độ.
"Nhiễm Nhiễm, theo ta về kinh thành, ta sẽ nghĩ cách cứu nàng."
Ta nhắm mắt lại, tự ép mình không nghe hắn nói.
Lâu Huyên còn nói: "Chữa không hết cũng không sao, bất luận dáng vẻ nàng thế nào, ta chỉ cần biết đó là nàng."
Ta kéo chăn lên che đầu.
"Nàng thật không nhớ? Ba năm trước, ta đến Y Tiên Cốc vừa đúng lúc nàng phát độc, cũng giống hôm nay vậy, dung nhan bị hủy..."
Ta thật sự nghe không nổi nữa, xốc chăn lên ngồi xuống, căm tức hô: "Ngươi ngậm máu phun người!"
Lâu Huyên bị ta thình lình ngắt lời nên cả kinh nuốt hết câu đang nói dở vào bụng, miệng chưa kịp khép lại, tám chín phần sợ hãi vì dáng vẻ oan khuất của ta.
"Trước kia ta chưa từng bị hủy dung, không có được không!" Ta sôi trào, "Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên, lần đầu tiên, lần đầu tiên, lần đầu tiên...!"
Cường điệu mấy lượt "lần đầu tiên", trong lòng ta thoải mái hơn. Đúng, đây là lần đầu tiên, Lâu Huyên định lừa ta, không dễ dàng vậy đâu. Tô Nhiễm ta tuy không thích trưng diện đến độ si mê như Diệp Khuynh Thiên nhưng rất để ý đến dung mạo của mình, sao có thể cho phép hắn chửi bới như vậy.
Lâu Huyên ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày cuối cùng mới phản ứng lại, gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, đây là lần đầu tiên ngươi hủy dung, là lần đầu tiên... Nhiễm Nhiễm nghỉ ngơi đi, đừng kích động, đừng kích động."
Ta càng thở dốc càng mệt, ngực khó chịu, hô hấp khó khăn. Trong phút chốc toàn thân lạnh toát đến tận xương tủy.
"Nhiễm Nhiễm!" Lâu Huyên biến sắc, chạy tới, "Có phải độc lại phát tác hay không?"
"Lạnh..." Răng ta run lập cập.
Lâu Huyên không nói thêm, ôm chặt ta vào lòng. Động tác này của hắn rất thuần thục, chắc chắn trước kia đã từng ôm không ít nữ nhân. Ta hơi khó chịu, tính đẩy hắn ra nhưng chẳng còn chút sức nào hết.
"Các ngươi đang làm gì?" U Chỉ đứng ở cửa, tròng mắt vọt hết ra ngoài.
Chương 42: Quan Hệ Khó Tin
"Chúng ta..." Lâu Huyên đùa giỡn. Có lẽ hắn cũng không biết nên giải thích thế nào.
Cái này thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Ta vội vã định giải thích với U Chỉ, nhất thời kích động, khí huyết dâng lên, lại hộc ra một ngụm máu tươi.
"Nhiễm Nhiễm —— "
"Bạch Thuật —— "
U Chỉ và Lâu Huyên kêu thất thanh.
Lâu Huyên mau mắn dùng hai tay ôm ta, hắn không sợ thanh danh ta ô nhục trước mặt U Chỉ, tốt xấu gì ta là hoàng hoa khuê nữ. Tần Lãng đào hôn đã đủ bôi đen, hơn nữa ba lần bốn lượt bị Lâu Huyên chiếm tiện nghi, truyền ra bên ngoài, ta còn mặt mũi nào gặp người khác!
Nhớ tới ánh mắt U Chỉ nhìn chúng ta, chắc nàng đã khẳng định ta có gì với Lâu Huyên. Dao Băng sư tỷ nói rất đúng, giải thích chính là che dấu, che dấu chính là xác nhận. Ta hết đường chối cãi, giả bộ bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền ngã xuống.
"Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, tỉnh lại Nhiễm Nhiễm..." Tiếng Lâu Huyên rất lớn, hắn lại ngồi gần như vậy, lỗ tai ta cơ hồ bị đâm thủng.
U Chỉ nói: "Lâu công tử ngươi đừng lay nàng, để ta xem."
Nàng giúp ta bắt mạch, lại mở mí mắt ta nhìn nhìn. Lúc tay nàng đụng tới mí mắt, ta thấy ngứa ngứa, suýt bật cười.
Chỉ nghe nàng nói với Lâu Huyên: "May mà không thật nghiêm trọng, ngươi mau phong bế kinh mạch của nàng, để chất độc không khuếch tán."
Lâu Huyên bay qua người ta, hai tay để trước ngực, giống hệt lúc cấp cứu cho ta. Cái tên đáng chém ngàn đao này lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta, thật đáng giận. Dần dần ta cảm giác có một luồng nước ấm từ tay hắn chậm rãi truyền vào cơ thể, khí lạnh nhất thời mất tăm.
"Tạm thời ổn định nhưng phải nhanh giúp nàng giải độc, nói thẳng ra, hủy dung là chuyện nhỏ, chỉ sợ..." Lâu Huyên ôm ta vào lòng, giống như hơi lỏng tay một chút ta sẽ chạy thoát. Chúng ta thật sự rất gần, mặt ta cũng dán lên mặt hắn, nóng bừng bừng.
Hắn thở dài, tiếp tục nói với U Chỉ: "Ba năm trước, Tố Nữ may mắn giữ lại một mạng cho nàng, lần này chỉ sợ không tốt như vậy. U Chỉ, cô nương tinh thông y thuật, nói cho ta biết, rốt cuộc làm sao mới có thể cứu nàng?"
"Này..." U Chỉ ấp a ấp úng, "Ta thật sự không có cách nào, chỉ có thể chờ Tố Nữ trở lại."
"Xem tình trạng hiện tại của nàng, căn bản không chống đỡ nổi đến lúc đó!" Lâu Huyên thật kích động.
"Lâu công tử, đời này Bạch Thuật sư muội có thể gặp được ngươi, đã là phúc khí lớn nhất của nàng, nếu thật sự ông trời ghen ghét hồng nhan, ta nghĩ nàng cũng không có gì tiếc nuối."
Nói bậy nói bậy, U Chỉ ngươi là đồ quỷ! Ai nói ta không có gì tiếc nuối, ta rất tiếc nuối mới phải, tỷ như ta muốn siêu việt giống sư nương, trở thành một thế hệ độc thần. Tỷ như ta muốn kiếm bạc, kiếm nhiều hơn nhà Nhạc Phong mới được... Ta mới không muốn chết sớm như vậy!
Đương nhiên, đây là suy nghĩ trong lòng ta, U Chỉ căn bản không nghe được.
Giọng Lâu Huyên nghe như mất hồn mất vía: "Năm đó lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng cũng như lúc này đây, độc đã công tâm, dung nhan bị hủy. Chống đỡ hơn nửa năm, ngay cả Tố Nữ đều nói nàng không sống lâu được, ta đinh ninh mình sẽ mất nàng. Cũng may ông trời có mắt, cho nàng sống đến bây giờ. Dùng đoạn trí nhớ kia đổi lấy sinh mạng trong ba năm của nàng, xem như đáng giá."
Trí nhớ? Chẳng lẽ...
"Lâu công tử, năm đó Tố Nữ lừa ngươi, trên đời này căn bản Cửu Diệp Linh Chi trị được bách độc. Nàng không muốn ngươi khổ sở nên mới tìm cớ phái ngươi xuất cốc. Ngày ngươi rời đi, Tố Nữ lợi dụng kim châm phong bế não, giữ lại một mạng cho Bạch Thuật nhưng đoạn trí nhớ về thời gian quen biết ngươi cũng vì vậy mà mất đi. Kim châm phong bế não là vu thuật cổ của Miêu Cương, cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải vì thật sự không còn cách nào, Tố Nữ nhất định không dùng. Lúc trước nàng đã đáp ứng Thục Sơn chưởng môn phu nhân, nhất định chữa khỏi cho Bạch Thuật, đành sử dụng cách nguy hiểm này kéo dài thời gian, giúp nàng tìm ra phương pháp giải độc chính thống."
"Khó trách ta bôn ba ở Tây Vực một năm vẫn không tìm thấy Cửu Diệp Linh Chi." Lâu Huyên thở dài, "Nhưng sau khi ta trở về, vì sao Tố Nữ lại gạt ta nói Nhiễm Nhiễm đã chết?"
"Tố Nữ vốn định nói rõ tình hình thực tế cho ngươi nhưng chúng ta đều hiểu tình cảm ngươi dành cho Bạch Thuật sư muội, nói chân tướng cho ngươi, còn không bằng khiến ngươi quên nàng, tựa như nàng đã quên ngươi. Với ngươi, với nàng, đều tốt. Hai người cùng tuyệt vọng chờ đợi còn thống khổ hơn cái chết."
"Chuyện tốt? Đây là nguyên nhân năm đó mọi người không chịu nói rõ với ta sao? Vì sao trước đó ta gặp Nhiễm Nhiễm hóa trang ở khách sạn Phong Vân, cô nương lại ám chỉ với ta nàng chính là Tiểu Nguyệt ta yêu ba năm trước đây?"
Ám chỉ? Ta bỗng nhớ lại U Chỉ quả tình từng nói ta là tiểu sư muội Bạch Thuật của nàng trước mặt Lâu Huyên, ba năm trước từng trúng độc ở Y Tiên Cốc, Dao Băng sư tỷ nhờ thế mới nhận ra ta. Thì ra cũng chính khi đó Lâu Huyên biết ta là Tô Nhiễm, chẳng qua ta không hay biết gì thôi. Hắn nói ta là Tiểu Nguyệt? Từ nhỏ đến lớn, mọi người gọi ta bằng rất nhiều tên, ta đếm đếm ngón tay: Nhiễm Nhiễm, Tô Nhiễm, Bạch Thuật, thập tiểu thư, thập nha đầu, sư muội, thập muội, biểu tỷ, biểu muội... Dù đếm tới tắt thở, cũng không có ai gọi ta là Tiểu Nguyệt.
Lúc này U Chỉ bỗng nhiên nức nở: "Là ta sai rồi, ta không nên nhất thời mềm lòng, vốn ta tính giúp các ngươi, ai ngờ gây ra họa lớn. Kỳ thật... Kỳ thật Bạch Thuật sư muội không thể nhớ lại chuyện trước kia, tuyệt đối không thể! Nếu ngươi thật muốn tốt cho nàng, về sau đừng quấy rầy nàng, coi như ta cầu ngươi, để nàng im lặng sống nốt những ngày còn lại đi."
Ta không dám thở ra, suýt chút nghẹn chết. Đúng vậy, ta sợ chết nhưng bây giờ còn không phải lúc sợ chết. Nghe U Chỉ nói vậy, ta thật đã mất một đoạn trí nhớ có liên quan đến Lâu Huyên. Nàng nói ta tuyệt đối không thể nhớ lại chuyện trước kia, đây là vì sao? Tim ta ngưa ngứa, lỗ tai dựng thẳng lên. Nàng không muốn ta nhớ lại, ta càng muốn biết.
"Rốt cuộc mọi người còn gạt ta chuyện gì?" Lâu Huyên còn sốt ruột hơn ta.
U Chỉ chậm chạp không mở miệng, trong phòng lặng ngắt như tờ. Nếu không vì giả bộ bất tỉnh, theo tính nôn nóng của mình, ta đã sớm xông lên nhõng nhẽo, mè nheo với U Chỉ.
"U Chỉ cô nương, cô nương nói đi, ngay cả chuyện Nhiễm Nhiễm chết năm đó ta cũng có thể tiếp nhận, thử hỏi còn có chuyện gì ta không chịu nổi?"
"Tố Nữ lúc trước dùng ba cây kim phong bế não Bạch Thuật, sở dĩ Bạch Thuật mất trí nhớ, là vì... Là vì..." U Chỉ ấp a ấp úng, lời nghẹn trong cổ nửa ngày không thốt ra được.
"Là vì sao?"
"Là vì trong đầu của nàng còn có một cây kim châm chưa lấy ra!"
Trời a! Dù đang nằm trên giường, thân ta vẫn nhịn không được run rẩy mấy cái, nếu là đứng chắc chắn sẽ ngả chỏng vó lên trời. Lời U Chỉ rất chấn động, ta không thể tin đây là sự thật, trong đầu ta lại có kim châm? Tô Nam thường mắng ta thiếu dây thần kinh, hắn thật ngu ngốc. Ai nói ta thiếu, trong đầu ta rõ ràng thừa một dây, không đúng, là một cây. Nhưng hình như cũng không khác gì?
Lâu Huyên không nói, có lẽ cũng đang chấn động, không phản ứng gì.
Chỉ nghe U Chỉ nói tiếp: "Đúng là kim châm kia tạm thời áp chế độc trong cơ thể Bạch Thuật, lại nhờ uống thêm Vãn Hương Đan, Bạch Thuật mới có thể chống đỡ tới giờ."
"Ta biết, ta cũng ngửi được vị thuốc quen thuộc trên người Nhiễm Nhiễm mới nhận ra nàng. Năm đó Tố Nữ cho Nhiễm Nhiễm dùng Vãn Hương Đan nên trên người nàng vẫn luôn có mùi hương này. Khi đó, ta căn bản không thể tin đây là thật, một người chết đã lâu lại đang đứng trước mặt ta... Vì chứng minh ta suy đoán không sai, ta còn kiếm cớ lấy thuốc của nàng."
"Thuốc đã không còn tác dụng, mấu chốt vẫn là cây kim trong đầu nàng. Ngươi không nên cố gắng khiến nàng nhớ lại chuyện trước kia, chỉ cần trí nhớ nàng khôi phục, kim châm sẽ tự động phóng ra. Lúc kim châm phóng ra là lúc não chết, tính mạng của Bạch Thuật cũng mất theo."
Ta thật muốn sờ mó cây châm giữ mạng đang ở trong đầu kia, thật thần kỳ, hệt như thần thoại một trụ chống trời xa xưa. Khó trách mỗi lần ta cố nhớ lại chuyện Lâu Huyên nói, đầu sẽ đau. Lâu Huyên thiếu chút nữa hại chết ta.
Một hồi lâu không ai nói chuyện, ta nghĩ bọn họ đều ra ngoài hết, cẩn thận lắng nghe cũng không nghe thấy tiếng mở cửa. Hai người kia thật trầm tư nhưng ta hết kiên nhẫn nổi, cẩn thận hé một mắt, vụng trộm nhìn quanh. Lâu Huyên ngồi trước bàn trà, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt rã rời. U Chỉ tựa vào cạnh cửa, ánh mắt hồng hồng.
Lâu Huyên tựa hồ cảm ứng được gì, quay đầu liếc ta, cũng may ta thông minh, nhanh chóng nhắm mắt lại.
"U Chỉ cô nương, còn một việc ta vẫn không nói với bất kỳ ai. Năm đó ta đi Tây Vực tìm Cửu Diệp Linh Chi, cô nương có biết ta gặp ai không?"
"Ai?" Câu U Chỉ hỏi cũng chính là câu ta tính hỏi.